Khi phóng bút, một người viết luôn nỗ lực đứng trên ý kiến trung lập, là bạn ngoài cuộc chú ý vào trận mạc nhằm bình phẩm. Nếu thế giới có hàng ngàn người ghét bỏ self-help, tôi không hẳn một trong số đó. Dẫu vậy tôi cũng hề hâm mộ chúng mấy, dù thường thì tôi cũng tuyệt đọc.
Trong nội dung bài viết này, với theo niềm tin đó, tôi đã giải thích cho chính mình tại sao thể loại sách self-help, vốn từng được coi là “văn học thông thái”, lúc này lại vươn lên là tướng cùng bị nhiều độc giả rẻ rúng, khinh mạt. Để bắt đầu, đầu tiên hãy cùng lần về trong năm tháng trước công nguyên, thời khắc self-help ra đời.
Written by: Vũ Thành LongSelf-help đang tồn tại hàng vạn năm với được yêu thích tương tự như bị thù ghét trong suốt thời gian dài. Việc này bởi vì đâu nhưng ra?
Thuở sơ khai
"Tổ tiên" của cái sách self-help được cho là một trong những loại tài liệu lý giải về cuộc sống của Ai Cập có tên Sebayt, có nghĩa là “giáo lý” hoặc “hướng dẫn”. Giống hệt như tên hotline của nó, các văn bạn dạng này đưa ra hồ hết suy ngẫm, hầu hết câu bí quyết ngôn và châm ngôn về cách sống giỏi nhất.
Bởi vậy, self-help sinh hoạt thời kỳ sơ khai duy nhất của nó, đã từng có lần được xem là một thể nhiều loại “văn học tập thông thái”.
Bước lịch sự thời kỳ đầu thời Trung cổ với thời Phục hưng, những cuốn sách Mirror-of-Princes đề cập những câu chuyện về những vị vua có hành vi mà lại ta nên bắt chước hoặc kiêng xa. Chú ý chung, đông đảo văn bản dạng này thường được ấn theo lối cẩm nang; nhằm mục đích hướng dẫn các vị hoàng tử, nhà chức trách hoặc hầu như kẻ kẻ thống trị cấp bên dưới cách quản lý và ứng xử thành công. Ta có thể xem nó là “thuật cai trị” bởi ở thời gian bấy giờ, vày thuật ngữ “lãnh đạo” chưa được thịnh hành cho lắm!
Năm 1455, Johannes Gutenberg, nhà phát minh sáng tạo người Đức đã giới thiệu technology in ép mang lại châu Âu. ẢNH: BRITANNICAVăn học đã tất cả một bước nhảy vọt đáng kể sau năm 1455, lúc Johannes Gutenberg phát minh sáng tạo ra bài toán in ấn hàng loạt với rẻ hơn và bởi vì đó, phân phối thoáng rộng hơn. Đột nhiên, bất cứ ai cũng có thể viết ra đa số lời khuyên về phong thái sống cực tốt và lấy xuất bản thành sách.
Trong khoảng 1600-1700, sách dạy bọn ông cách cư xử trong xóm hội rất thịnh hành ở châu Âu, vượt trội là Pháp, Ý và Anh. Ở Pháp, bọn chúng được gọi là savoir vivre. Các chủ đề được đề cập bao gồm những điều ghê tởm và bẩn thỉu mà quý ông phải tránh như: xì mũi ra lề đường, cắt tóc tròn như cái chén bát và nuôi râu dài cho ‘đáng sợ’. Kế bên ra, chúng cũng khuyên lũ ông cần hành xử theo lòng tin hiệp sĩ, biểu đạt sự tôn trọng với tất cả người và đặc biệt là với thiếu phụ – hầu như điều đang trở thành quy tắc ứng xử vào thời nay.
Sang trong những năm 1800, tín đồ ta mê man trước đông đảo lời khuyên răn về giảm cân, nuôi dạy con cái, bí quyết giữ lửa hôn nhân, quản lý tiền bạc, phép xóm giao, thành công, trường đoản cú chủ, tự chữa trị bệnh; những vấn đề mà bất cứ con người trưởng thành nào đều đề nghị đối mặt. Những tạp chí định kỳ mang lại xuất phiên bản các bài xích báo với title như “Tôi bị viêm ruột thừa và đã tự trị khỏi” – dạng tiêu đề nhưng mà ngày nay chúng ta gọi là clickbait – là họ sản phẩm ruột thịt của những chiến sĩ lùa con gà “Mình đã vứt học cùng tự kiếm 100 triệu trước tiên như thế nào?”.
Bạn đang xem: Tại sao không nên đọc sách self help
Chesterton cùng cú đòn chí mạng
Khi cuốn Self-Help của Samuel Smiles – một tuyển tập những mẩu truyện đầy xúc cảm về hầu như người đàn ông làm việc chuyên cần vươn lên từ lòng xã hội cho tới nấc thang địa vị trên thuộc – ra mắt năm 1859, doanh số của nó quá xa bắt đầu các loại của Charles Darwin cùng những cuốn sách khác, chỉ chịu thua trận trước đối thủ sừng sỏ độc nhất vô nhị là khiếp Thánh.
Trước khi gồm ý định châm chọc Smiles, ta cần phải biết cuốn sách này nói tới gì: mục tiêu chính của chính nó là “kích thích giới trẻ siêng năng học tập”, “theo đuổi những phương châm đúng đắn”, “không cai quản công sức, gian khổ hay quên mình lúc theo đuổi bọn chúng – và phụ thuộc nỗ lực của bản thân mình trong cuộc sống, thay do trông cậy vào sự giúp sức hay bảo trợ của kẻ khác.” Để cụ thể hóa tầm nhìn này, Smiles vẫn phác thảo đái sử của rất nhiều người bọn ông thành đạt để tín đồ Anh thời Victoria noi theo.
Nếu quả thực cuốn sách nói đến những điều như vậy, không tồn tại gì xứng đáng để chê trách cả. Bên trên thực tế, thành phầm này khét tiếng tới độ được mệnh danh là “Kinh Thánh của chủ nghĩa thoải mái thời Victoria” và tất cả tác động lâu bền hơn đến tư tưởng thiết yếu trị của Anh. Điều đáng kể là sau Self-Help, các tác mang vô danh như được tiếp thêm vận khí để bắt tay chắp cây viết viết phải những thành công na ná vậy, tuy nhiên với mục đích giáo dục đào tạo người đọc thì ít cơ mà kiếm chi phí thì nhiều. Nghề thuyết giảng bằng con chữ đã đạt tới điểm bùng phát.
Làn sóng self-help sẽ dâng cao tới mức vào năm 1913, nhà thần học tập G. K. Chesterton bỏ công soạn riêng rẽ một chia sẻ phản đối việc thịnh hành những cuốn sách self-help bằng lời lẽ công kích trầm trọng. “Đó là đầy đủ cuốn sách hướng dẫn lũ ông cách thành công xuất sắc trong phần lớn việc,” ông viết. “Chúng được viết bởi những người dân thậm chí không thể thành công trong câu hỏi viết sách.” Chesterton hoàn thành bài chỉ trích của chính mình bằng ước muốn sau: “Ít nhất, hãy hi vọng rằng bọn họ sẽ sống để nhìn những cuốn sách gàn về thành công này bị dấn chìm do sự giễu và bỏ bễ đúng mực.”
Vấn đề với các cuốn self-help
Hơn nhị thập kỷ sau ngày Chesterton chào làng tiểu luận trên, phong trào self-help mới đạt mức thời kỳ chín muồi. Đỉnh điểm có lẽ rằng là khi cái tên Dale Carnegie xuất hiện trên phiên bản đồ với cuốn sách trứ danh Đắc nhân trọng điểm và cuốn nghĩ giàu có tác dụng giàu của Napoleon Hill, bạn ngoài việc viết sách ra thì còn kinh qua nhiều nghề tới nỗi ta chẳng biết nên được gọi ông bằng chức vụ gì. Trên thực tế, nhiều người còn coi nhì ông là những người dân đã phát minh ra thể một số loại self-help và là bên đồng sáng lập buộc phải bộ môn “thành công học”. (Nhân tiện nhưng nói, tôi sẽ rất buồn ví như ai đó tặng kèm tôi nhì cuốn trên.)
Mặc dù chưa từng đọc với cũng trước đó chưa từng nuôi ý định đọc chúng, tôi lướt qua đủ các bài điểm sách để hiểu rõ ý tưởng lớn bao trùm là gì: dải ngân hà vật hóa học bị chi phối hoàn toàn trực tiếp bởi quan tâm đến của chúng ta. Việc của người sử dụng là hình dung ra phần đa gì bạn mong muốn trong cuộc sống, những điều đó và thậm chí là nhiều hơn thế sẽ mang đến với bạn. Đơn giản cơ mà nói, nó giống có mang “luật hấp dẫn” mà các bạn vẫn từng gọi được ở đâu đó trên Facebook. Giả dụ chỉ bao gồm vậy thì hai cuốn sách bên trên đâu tất cả gì đáng để ghét, chẳng phải bạn ta vẫn nói tứ duy định hình số phận đó sao? Theo tôi, gồm ba nguyên nhân chính rất có thể giải yêu thích cho việc này.
Napoleon Hill, tác giả cuốn self-help lừng danh Nghĩ giàu làm giàu, được cho là kẻ lừa đảo trong trong cả cuộc đời. ẢNH: GETTY IMAGESThứ nhất, bọn chúng được tiếp thị quá tốt và gồm cái tiêu đề nghe thu hút không kém. Nghĩ về thử xem, ai mà chẳng ý muốn nghĩ giàu có tác dụng giàu và được lòng người bao quanh cơ chứ. Vô hình chung, chúng khiến độc giả kỳ vọng nhiều trước khi đọc và sau thời điểm đọc rồi thử vận dụng những điều vào sách, chúng ta thấy tín đồ duy độc nhất trở bắt buộc giàu rộng là ông người sáng tác thì vụ việc tỏ tường, chúng ta đâm ra ghét nó.
Thứ hai, đời tứ của hai tác giả cũng các rắc rối. Napoleon Hill là một kẻ lừa đảo, còn Dale Carnegie vốn tên thật là Carnagey (người ta đồn rằng ông thay tên sang Carnegie vì bắt trước theo “vua thép” Andrew Carnegie để ăn uống sái chút danh tiếng). Có lẽ rằng sẽ bắt buộc thêm một bài viết khác nếu còn muốn bàn thêm về những tăm tiếng của nhị người đàn ông này – một dự án công trình nho bé dại mà tôi ấp ủ đã lâu.
Thứ ba, chúng bị ghét chỉ vì tín đồ ta vốn không mê thích sách self-help. Tại sao người ta ghét self-help thì gồm liệt kê mãi cũng chẳng hết, nhưng lại tựu trung lại vẫn có một vài khuôn mẫu điển hình như sau: nội dung ra vẻ sâu sắc nhưng trả tạo, cất đầy hầu hết lối nói cũ rầu rĩ và đông đảo lời khuyên nhủ vô ích.
Độc mang không thân mật tới việc tác giả có viết vị tiền hay không (ai cũng bắt buộc kiếm sống mà) – miễn là họ cảm giác mình nhấn được ích lợi từ tác phẩm; tuy nhiên nếu cuốn sách về cơ phiên bản là rỗng tuếch, người hâm mộ sẽ nghĩ tác giả đang nỗ lực trục lợi họ, và tệ rộng là đang khinh thường họ bằng cách rao giảng đa số điều chúng ta vốn dĩ sẽ biết. Riêng rẽ Đắc nhân trọng điểm thì còn bị nhiều người nhận định rằng nó lên đổi nhan đề thành Mưu kém kế không sạch chốn công sở – một chuyện nhưng tôi cũng chẳng biết phân tích và lý giải ra sao..
Liều thuốc sút đau
Giờ hãy quay lại với Chesterton và niềm mong muốn của ông: Self-help có bị dấn chìm vị “sự chế giễu và sự bỏ bê đúng mực” tốt không? Chà, hết sức tiếc là không. Thực tiễn là chế giễu vẫn có, dẫu vậy chưa lúc nào nó bị bỏ bễ cả mà trái ngược – trở thành giữa những “con gà đẻ trứng vàng” của những công ty xuất bản. Bước đi vào bất cứ hiệu sách nào trên quả đất này, các bạn sẽ thấy dòng self-help vinh hạnh được dành riêng một kệ, và nhiều lúc là băng rôn “BEST-SELLER” đi cùng nữa. Tôi biết nhiều người tiêu dùng Đắc nhân trung khu chỉ vì ý muốn hiểu tại sao nó “tai tiếng” tới vậy; họ hiểu rồi cũng gia nhập hàng ngũ đả đảo cuốn sách luôn. Nhưng bất chấp điều đó, Đắc nhân trọng điểm vẫn cung cấp rất chạy, nếu như không muốn nói là vô cùng chạy và phát triển thành “Kinh Thánh trong self-help”. Cuốn sách này có thể không biến đổi vận mệnh của tín đồ đọc nó, nhưng chắc chắn là đã giúp Carnegie – và nhiều khi là cả những người bán nó – thay đổi đời.
Dù phổ biến là thế, câu hỏi sách self-help gồm thực sự giúp ích hay là không chưa bao giờ có câu trả lời thỏa đáng. Không có tương đối nhiều số liệu thống kê lại về sự việc này. Tất cả những gì họ biết là sách self-help rất giản đơn đọc và vị đó, rất có thể xem là hành trang tương xứng nhất để một người bước đi vào trái đất của các mọt sách – mà nhìn toàn diện thì số lượng này không đáng kể. Những người nhận định rằng sách self-help thường xuyên có các ý tưởng rất dị song dễ dàng trùng lặp, khiến cho người gọi quanh teo mãi tại một vấn đề mà họ đã biết sẵn giải pháp. Tuy nhiên, họ vẫn bước ra hàng sách giỏi lượn lờ Tiki rồi cho vô giỏ một cuốn sách self-help với title nghe ‘hay hay’, bao gồm đề cập tới sự việc mà phiên bản thân đã mắc phải.
Aristotle tin rằng vấn đề đọc có chức năng chữa bệnh. Mặc dù những người tiêu dùng sách self-help rất có thể không được trị khỏi bất kể bệnh gì, nhưng câu hỏi cảm thấy xuất sắc hơn là chấm dứt khoát có thật. Fan ta ghét công việc, ghét thất bại, hại bị người cùng cơ quan ghét, băn khoăn lo lắng về hình dáng quá khổ của mình; và self-help bên cạnh đó là loại sách duy nhất cố gắng xoa dịu những vấn đề này. Chẳng nên biết tuổi trẻ em thực sự trân quý bao nhiêu, chỉ việc mua nó thôi là đã khiến cho ta cảm thấy thoải mái hơn. Ít nhất còn tồn tại người viết sách dành tặng kèm người trẻ con như bản thân chứ chưa hẳn nhồi nhét đống kiến thức và kỹ năng học thuật khô ráo vào đều trang giấy rặt chữ. Cuộc sống có không ít tổn thương, và lời hứa mà đều cuốn self-help gửi ra là sự xoa vơi nỗi nhức đó.
Self-help tất cả thực sự xấu?
Cho cho tới cuối cùng, điều gì sẽ thực sự làm cho hình ảnh của self-help trở đề xuất thấp kém trong mắt các người hâm mộ yêu mê thích văn chương? tại sao chúng ta lại giận dữ khi mọi người xếp bên giả kim vào dòng sách self-help trong lúc nó vốn dĩ là một cuốn đái thuyết? Đó có phải là sự phỉ báng một sản phẩm văn học tập khi bị đặt tầm thường hàng với các cuốn sách self-help?
Theo tôi, quý giá của một item văn học cần được nhận định trên hai khía cạnh: tính giáo dục đào tạo và tính giải trí. Giáo dục và đào tạo là phần lý trí, là giảng dạy, răn đe, truyền đạt kiến thức; vui chơi giải trí là phần tâm hồn, tinh thần. Nếu một cửa nhà dạy các bạn điều tốt lẽ phải, dạy bạn những điều bạn chưa biết và nói nhớ những điều chúng ta đã quên, chính là tính giáo dục. Nếu một tác phẩm khiến bạn cười, khóc, mếu máo, suy tư, làm giàu trung tâm hồn bạn, đó là tính giải trí. Một item văn học tổng quan được cả nhì yếu tố này, bạn có thể coi là có mức giá trị.
Cuốn Suy tưởng (Meditation) của hoàng đế La Mã Marcus Aurelius được xem như là một trong những tác phẩm tốt nhất hầu như thời đại. ẢNH: ALLRIOTGiờ thì, bọn họ coi văn học là một trong những công cố gắng để giáo dục và đào tạo con người, sẽ có rất nhiều kiệt tác trong lịch sử dân tộc mang hơi hám self-help. Binh pháp Tôn Tử, một luận thuyết dụng binh cổ của Trung Quốc thời buổi này được giới người kinh doanh Mỹ quan trọng ưa chuộng; Suy tưởng của Marcus Aurelius là cuốn sách bán chạy nhất ở china đương đại. Một cuốn self-help bắt rễ xuất phát từ 1 nền văn hoá này rất có thể đâm chồi nảy lộc ở một nền văn hoá khác. Self-help từng là đỉnh điểm của văn học trước khi bị hắt hủi như hiện nay nay. Toàn bộ những Plato, Seneca, Aristotle cùng Marcus Aurelius gần như viết sách self-help – nhằm răn dạy chúng ta cách sinh sống một cuộc sống đáng sống. Đặc biệt, cuốn Suy tưởng của Aurelius giờ đây còn được coi là một giữa những tác phẩm tốt nhất gần như thời đại.
Vậy nên chẳng có gì đáng xấu hổ khi một kiệt tác bị coi là sách self-help cả. Self-help từ thân nó không hề xấu xí, một vài tác giả đã khiến cho nó trở phải xấu xí – như vài nhỏ sâu làm cho rầu nồi canh. Nếu như nồi canh kia hỏng rồi, việc cần làm cho là đổ nó đi và nấu nồi mới. Bên trên thị trường có không ít những cuốn self-help thực sự ‘help’ được, mà lại tìm ra chúng nặng nề như thể đãi cát tìm vàng. Sẽ cần một chút ít kiên trì với tỉnh táo, nhưng mà theo tôi dễ nhất có lẽ rằng là tìm kiếm đọc số đông cuốn sách từ bỏ truyện của fan nổi tiếng.
Tự truyện rất có thể xem là dạng self-help bậc cao, cũng đề cập về quá trình đi từ lose tới thành công của một vài ba tấm gương để các bạn noi theo – nhưng ít nhất là chúng còn tồn tại tính thực tế. Đọc từ bỏ truyện là bạn được lĩnh hội tinh hoa con kiến thức, trải nghiệm cơ mà một con fan phải chi ra hàng mấy chục năm để đạt được. Giả dụ thực lòng ước ao bỏ quách mấy cuốn self-help ăn hại để nghiến ngấu thứ gì đó cùng mùi vị nhưng giàu dinh dưỡng hơn, từ truyện cần là món bày ra trên kệ sách công ty bạn.
Có lẽ đã hơi hụt hẫng khi chúng ta nhọc công đọc từ trên đầu chí cuối bài này chỉ để dấn về một lời răn dạy nghe chừng sáo trống rỗng tới vậy, nhưng với tầm hiểu biết cùng vốn trải nghiệm hạn chế trong bài toán đọc sách của bản thân ở hiện tại tại, đó là tất cả sự thật tôi rất có thể dành tới bạn.
Hơn cả yếu hèn tố vui chơi hay làm cho giàu chổ chính giữa hồn, tôi luôn luôn khát khao học tập được những bài học rõ ràng, gồm tính vận dụng cao từ bỏ sách self-help. Tuy nhiên nó cũng là dòng sách gây đến tôi nhiều tức giận nhất.Bản thân tôi là một người yêu văn học với từng viết truyện ngắn với thơ rất thỉnh thoảng còn đi học. Dẫu vậy càng mập lên, thời gian đọc càng ngắn lại, tôi buộc phải ưu tiên sách phi giả tưởng lên trên mang tưởng. Hơn hết yếu tố vui chơi hay có tác dụng giàu cho trọng tâm hồn, tôi luôn luôn khát khao học tập được những bài học kinh nghiệm rõ ràng, có tính vận dụng cao, có tác dụng làm đổi khác cuộc sống của chính mình một giải pháp sâu sắc.
Ngoài ra, “triết lý” hiểu sách của tôi rất đơn giản. Nếu như như tôi đầu tư chi tiêu thời gian và trung khu sức phát âm một cuốn sách và học được ít nhất một điều mới (chỉ một điều thôi cũng được) từ cuốn sách đó, tôi đến vậy là hài lòng. Coi như phần đông công sức, thời gian, sự tập trung của tôi đầy đủ đã được đền đáp.
Khi làm sao tôi "hết yêu" sách self-help?
Có thể nói sách self-help là dòng sách tôi ưa thích nhất, tuy nhiên đồng thời cũng được coi là dòng sách gây cho tôi nhiều khó chịu nhất.
Có rất nhiều sách self-help hiện nay trên thị trường. Đôi dịp tôi cảm giác như ai cũng có thể xuất bản sách self-help, cùng với một không nhiều trải nghiệm, một ít kĩ năng viết lách (và một không nhiều tiền?).
Có phần nhiều cuốn bìa ngoài, tiêu đề “hoành tráng” nhưng lại ruột thì mỏng dính tang, loanh xung quanh một vài mẩu chuyện gượng ép. Bao hàm cuốn khác tuy viết tốt, ngôn từ phong phú, khiến cho tất cả những người đọc cuốn vào, tuy thế đọc đến cuối cùng cũng chỉ xung quanh đi lẩn quất lại một thông điệp cũ rích.
“400 trang sách chỉ để lặp đi lặp lại một ý: ‘Muốn thành công xuất sắc hãy có tác dụng việc chuyên cần hơn’ – thiệt sao? có cần viết nhiều bởi vậy chỉ nhằm tóm gọn một câu như thế không? Thật khó tính vô cùng!” – Fight
Mediocrity, một Youtuber hay comment về sách self-help, từng bức xúc kết luận như vậy.
Tôi cũng từng gặp gỡ phải tình trạng này, không những một lần. Bởi vì thế, tôi ngày càng “kỹ tính” hơn trong vấn đề chọn xem sách self-help.
Xem thêm: Đọc sách bắt đầu với câu hỏi tại sao ? thảo luận sách bắt đầu với câu hỏi tại sao
Một điều nữa khiến cho tôi tức giận với dòng sách này bởi vì nó khiến cho nhiều tín đồ trở phải “nghiện” tuyên ngôn, khẩu hiệu, lúc nào cũng nói về phần lớn điều mình có thể làm biến đổi thế giới… cơ mà lại không làm gì cả. Bạn có biết ai đó vậy nên không?
Những bạn mà chỉ nằm bên ngồi không gọi sách, rung đùi nghĩ mình một ngày nào đó sẽ thành Warren Buffett, thành Bill Gates? những người dân mà đọc được vài ba chương sách vẫn chỉ tay năm ngón, vạc xét người khác là như thế này, nuốm kia, vào khi bạn dạng thân mình thì không nhúc nhích được làm gì để đổi khác cuộc sống của bao gồm mình?
Đối với những người này, đọc thêm sách self-help chỉ làm bài bác mòn thêm ý chí cơ mà thôi. Bởi vậy, so với dòng sách này, phát âm phải đi đôi với hành động. Nếu như không, hậu quả hoàn toàn có thể còn tệ hơn rất đôi khi chưa hiểu sách.
Nên xem sách self-help cố kỉnh nào?
Đối cùng với sách self-help, trước khi ra quyết định đọc nghiêm túc, tôi thường xuyên đứng ngay lập tức tại tiệm sách đọc nhanh qua văn bản chính, phong thái viết, và cách tiếp cận của tác giả. Còn nếu không thể ra tiệm sách thì rất có thể lấy vài chương phát âm thử miễn chi phí trên mạng.
Ngoài ra, tôi còn tìm đọc thêm bình luận của khá nhiều người đang đọc qua cuốn sách mình đã quan tâm. Nếu có thể, tôi mày mò trước về tác giả, coi qua những bài vạc biểu để hiểu phần như thế nào về họ trước khi thực sự “cam kết” bản thân với cùng một cuốn sách.
Đối cùng với tôi, lựa chọn đọc sách self-help là lựa chọn mở lòng mình cho người sáng tác chạm đến các phần mong mỏi manh duy nhất của bạn dạng thân, tự đó kiếm được sự đồng cảm sâu sắc và đổi khác cuộc sinh sống của mình. Bởi vậy, tôi luôn luôn cảm thấy mình cần tin cẩn tác giả và cuốn sách trước khi mở lòng mình.
The Present Writer có phải là self-help blog?
Mỗi khi nạm một cuốn sách new lên, tôi thường cảm xúc như bản thân đang bắt đầu làm thân quen với một người bạn mới. Và cũng giống như trong cuộc sống – có người sẽ trở thành bạn bè ngay lập tức, có những người dân sẽ lâu dài chỉ là bằng hữu xã giao – sách cũng sẽ có cuốn hợp, cuốn không. đôi lúc không yêu cầu do sách tốt hay sách dở, mà là do cái duyên, sự gắn thêm kết, và thời điểm đúng lúc tới tay bạn đọc.Bởi thế, tôi luôn cảm thấy thú vị khi nghe tới một ai đó reviews về The Present Writer: “Đây là blog về phong cách sống”, “Đây là blog về buổi tối giản”, “Đây là blog về bốn duy tích cực”, hay “Đây là blog về self-help.”
Thú vị là bởi trong khi blog này rất có thể là bất kể điều gì nhưng mà bạn đọc mang đến là điều ấy (là bạn đọc chứ chưa hẳn là tôi!). Phiên bản thân tôi vốn chưa phải là bạn thích call tên cho những sản phẩm sáng tạo của chính mình và cũng chưa lúc nào hạn chế văn viết của mình ở ngẫu nhiên một thể loại hay như là 1 đề tài nào duy nhất định.
Và rất có thể vì thế, đa số chúng ta đọc dễ tìm được sự đồng cảm, cảm giác sống, cùng lời khuyên răn hữu ích nơi đâu đó vị trí đây. Tôi lấy có tác dụng tự hào nếu khách hàng cho đó là “self-help blog” vì self-help là thể các loại tôi yêu thích, với tôi hi vọng mình không tái diễn những điều “khó chịu” trường hợp trên của dòng văn viết này.
Nhưng so với tôi, The Present Writer 1-1 thuần chỉ là 1 blog về cuộc sống, mà cuộc sống đời thường thì muôn màu muôn vẻ. Nó rất có thể là bất kỳ thứ gì bạn muốn, dưới bất kỳ hình hài nào chúng ta thích, và cho với các bạn ở mọi thời điểm bạn cần.