Đọc sách 1 lít nước mắt - một lít nước mắt (tái bản 2019) 【pdf】

We are proud to lớn announce that we are developing a fresh new dashboard interface lớn improve user experience.
We invite you khổng lồ preview our new dashboard and have a try. Some features will become unavailable, but they will be added in the future.
Truyện nói về cô nhỏ xíu Kito Aya 15 tuổi, bị chuẩn đoán mắc căn bệnh thoái hóa tiểu óc – một căn bệnh quan yếu chữa được. “Một lít nước mắt” là quyển nhật kí khắc ghi hành trình 8 năm chống trọi với bị bệnh của cô. Read More
*

“Hãy sống! mình thích hít thở thiệt sâu bên dưới trời xanh.” M t vai trung phong hồn nhạy cảm cảm. M t mái ấm gia đình ấm áp. M t căn bệnh hiểm nghèo. M t cơ thể tật nguyền. Đó là nh ng gì Kito Aya gồm trong hơn hai mươi năm cu c đời. V i Aya, sau này c a cô là m t tuyến đường hẹp, với càng ngày nó càng trở buộc phải hẹp hơn. Căn bệnh ngăn trở Aya khỏi toàn bộ nh ng ư c mơ và d định, thậm chí là việc t mình bư c ra phía bên ngoài phố để đi t i hiệu sách cũng trở nên m t ước mong cháy bỏng. Hơn 6 năm bền chí viết nhật ký, cô nhắc về nh ng cảm nhận và suy tư c a bản thân trong veo quãng thời hạn chứng kiến khung hình mình từng bư c từng bư c gánh mang m t số phận nhức đ n . Nhưng kể từ trong nư c mắt với tật nguyền, cu c kiếm tìm kiếm giá bán trị bản thân c a cô đã có tác dụng rúng đ ng cả Nhật Bản. “Có nh ng người mà s trường tồn c a họ giống hệt như không khí, êm dịu, vơi nhàng, chỉ khi chúng ta mất đi bạn ta m i phân biệt họ quan trọng nhường nào. Mình muốn trở thành m t s lâu dài như thế.”


P:04

AYA KITOU Một lít nước mắt trần Trọng Đức dịch


P:05

Kitou Aya là m t n sinh trung học tập mắc căn bệnh “Thoái hóa dây thân kinh tiểu não” (Spinocerebellar Atrophy). Ai phạm phải căn bệnh dịch này vẫn mất khả năng điều hành và kiểm soát hành đ ng c a cơ thể. Nh ng gì bệnh dịch nhân hoàn toàn có thể làm là quan gần kề cu c sống bao phủ và nh về quá khứ, đa số hoạt đ ng ý thức như cảm xúc, suy nghĩ, xúc đ ng, v..v.. Số đông không bị ảnh hưởng, chính vì như thế mà người bệnh như bị tù tội vậy. Bằng cách viết Nhật kí, Aya coi đó như là cu c chiến chống lại bị bệnh và chứng tỏ tinh thần c a mình: trẻ trung và tràn trề sức khỏe và ko từ bỏ. Nh ng trang Nhật ký kết thấm đẫm nư c mắt, cùng v i mẩu chuyện c a Aya đã làm hàng triệu đ c giả trên khắp vắt gi i cảm ph c với rơi lệ. Lòng tin c a Aya vẫn truyền cảm xúc t i tất cả nh ng người đang sống thông điệp mạnh mẽ về Cu c sống.

Bạn đang xem: Đọc sách 1 lít nước mắt


Gia đình tôi bố tôi 41 tuổi . Ông là bạn hay gắt kỉnh, dẫu vậy v i tôi, cha là m t người tuyệt vời. Người mẹ tôi thì 40 tuổi. Tôi thỉnh thoảng xuất xắc ra vẻ bạn l n trư c mẹ, bắt buộc bị bà bầu rầy la hoài. Còn tôi 14 tuổi. Bắt đầu lên trung học tập . V i trung bình tuổi này, rất khó để bảo tôi diễn tả về bản thân mình, chà, xem nào, gọn gàng thôi , đơn giản tôi là … mít ư t. Chắc hẳn rằng vì trung ương hồn tôi đựng được nhiều cảm xúc, dễ dàng là mặc dù tôi ngờ nghệch, nhưng rất giản đơn phát khùng với cười to sau đó. Bi tráng cười nhỉ. Tôi có m t em gái , nó 12 tuổi thôi, tuy nhiên, từ khi nó sinh đến giờ, nó đang coi tôi như kinh địch cả trong nhà và ở ngôi trường rồi. Nhưng vừa mới đây chúng tôi hay to tiếng, th c s vấn đề này làm tôi buồn. Ah, tôi còn m t cậu em nhỏ n a, nó 11 tuổi . M t đứa qu quyệt đáng s . Tuy nhỏ tuổi tuổi rộng tôi, nhưng nhiều lúc lại ra vẻ anh trai. Tôi thì chẳng quan tâm, cùng lắm thì nó cũng chỉ như cha c a Koro nhưng mà thôi (ah, Koro là tên gọi con chó nhà chúng tôi.)



Mary rất nhỏ dại bé, nó đang đên gần nghịch đuôi c a Tiger. Tôi sẽ kêu hết mức bao gồm thể: “Mary, không! trở lại đây!” tuy vậy … chắc rằng Mary vẫn nản chí, không chịu quay lại …. Vắt rồi nó đã chết mà ko kịp thốt đề nghị lời nào. Ví như nó không lại gần con quái vật Tiger thì đang không ra đi cấp tốc như vậy. Mary hẳn ắt niềm hạnh phúc ở m t chỗ nào đó! khu nhà ở m i cuối cùng cũng xong. Phòng c a tôi cùng em gái hơi l n, trên tầng 2, gồm c a sổ xuất hiện thêm hư ng Đông. Trần nhà có màu sắc trắng, còn tường thì bằng g nâu. Sinh hoạt cả nhà giờ đã gồm khác ngày trư c. Tôi khôn xiết vui vì cuối cùng thì mình đã có m t phòng riêng, chỉ tiếc là nó tương đối r ng rãi quá đề xuất trông phần nhiều thứ trong phòng có vẻ như lẻ loi. Chắc hẳn rằng đêm nay sẽ khá khó ng đây. Nào bắt tay vào việc nào! 1. Tôi sẽ mặc áo phông v i quần đùi nhằm tiện di chuyển. 2. Nh ng việc vặt từng ngày như: tư i cỏ, may vá, bình chọn bọ ở lá quả cà chua mà tôi trồng. Đuổi gián và bọ ngơi nghỉ mấy cây hoa cúc n a. Nếu tôi mà tìm thấy bầy chúng, rất tốt là bọn chúng nên biết bảo trọng.


3. Ko trễ nải vấn đề nhà (tôi là chị cả mà ). 4. Viết nhật cam kết hàng ngày. Còn bây giờ, tôi đi làm việc nh ng sản phẩm công nghệ đó đây!


Dấu hiệu Tôi cảm thấy, gần đây mình hơi gầy. Có phải là do tôi lười ăn uống vì phải làm việc nhà tuyệt làm bài tập môn kỹ thuật không ? Tôi quan yếu để chổ chính giữa t i nh ng việc mình làm n a, buộc phải tôi vô cùng lo. Tôi vẫn t trách mình nhưng trong khi chẳng tất cả tiến b gì. Cảm giác trong bạn lúc nào cũng mệt mỏi n a. Tôi hy vọng mình tăng cân thêm tý chút xem sao. Bước đầu từ ngày mai, tôi sẽ nên hành đ ng theo planer đư c viết trư c. Tôi sẽ không thể phải băn khoăn lo lắng gì n a. Hôm nay trời mưa phùn. Đi b cho trường v i m t dòng cặp nặng trịch, thiệt tệ, lại thêm mẫu ô to tứ ng n a chứ, ôi thật


chán. Có m t lúc, t nhiên tôi không nghĩ đư c gì n a, đầu gối kh ng lại, với tôi xẻ xuống mặt đường, ch ấy chỉ bí quyết nhà tôi khoảng tầm 100m. Tôi bị tr t cằm. Khi đó, tay tôi chỉ sư t nhẹ qua cằm, không gi đư c yêu cầu m i bị tiết nhầy nh a mọi ở cằm. Đau lắm. Cơ mà tôi chẳng thể làm những gì hơn ngoài câu hỏi lư m lấy cặp và ô trở lại nhà. Bà mẹ từ vào đi ra và nói “Con lại quên gì à? cấp tốc lên, kẻo mu n kia con.” “Trời ơi!” “Gì vắt này?” tuy vậy đã không tồn tại lời đáp trả mẹ, chính vì lúc ấy tôi chỉ biết khóc. Chị em v i rước khăn lau cằm mang đến tôi. Cằm tôi thời gian đó đầy máu, khôn xiết đau, cùng tôi cảm giác đư c từng hạt cat rơi ra khi chị em lau qua vết thương. Bà mẹ nói, “Chúng ta bắt buộc đến ch bác bỏ sĩ”, và lập cập thay áo quần và dán bông băng mang lại tôi, rồi đẩy tôi vào ôtô. Tôi đã nên khâu 2 mũi nhưng mà không cần t i thuốc giảm đau.


Nhưng chỉ việc c đ ng hàm thôi là lại đau rồi, cũng buộc phải chịu thôi, tất cả là bởi vì l i v ng về c a tôi. Trên tuyến đường về , tôi đang xin l i mẹ chính vì tôi mà hôm nay mẹ đã đề xuất nghỉ bài toán Tôi cũng nghĩ về mình, rằng hoàn toàn có thể tay tôi đã không giúp đư c gì lúc tôi bửa , chính vì tôi rất lừ đừ … Tôi nghĩ về rất đôi lúc ngắm cằm mình qua gương, tuy vậy rồi tôi vẫn vui vày vết thương sẽ không còn để lại sẹo. Sau này c a tôi sẽ tăm tối ra sao, nếu có 1 vết sẹo cùng bề mặt tôi ở khu vực mà mọi người ai cũng thấy . L p. C a tôi thu c khối thể d c L p 7th = B L p. 8th = C L p. 9th = D Ôi, trông nản quá! mà lại không sao, tôi đã phải cố gắng lên. Tôi mong muốn rằng, nh ng bài tập chạy vòng quanh nhưng tôi đư c tập trong veo kì nghỉ ngơi hè vừa qua sẽ sở hữu tác d ng, dù chỉ


chút chút , dẫu vậy nghĩ lại, tôi đoán là không. Ah, tất cả phải là vì tôi tập ko đ lâu không ?!? (Chính xác đấy = các giọng nói c a m t hồn ma vang mặt tai !) Hihi. Sáng nay, dịp m t mình trong phòng bếp , lúc nh ng tia nắng mảnh khảnh với làn gió nhè dịu c a buổi s m lư t qua khung c a sổ để hờ dư i tấm đăng ten color vàng, tôi đã khóc. “Làm chũm nào bây chừ ? Mình có thể làm đư c không?” Ngày hôm nay, sẽ ra mắt kì đánh giá sát hạch thể chất. Chị em nhẹ nhàng đến và quàng tay ch p lên đôi mắt tôi, “Aya, đã ổn thôi vì con là m t cô nhỏ xíu thông minh mà. Bé đã có nh ng môn học nhỏ thích, và nhỏ sẽ có kết quả tốt trong ni mai. Nhỏ rất tốt tiếng Anh mà, vậy cho nên con đừng lo lắng, tiếng Anh là ngôn ng quốc tế nên về sau rất h u d ng, vì thế đừng có lo lắng nếu con đề nghị vào l p D …” Nư c mắt tôi đã dứt rơi. Nhưng bên cạnh đó vẫn còn có gì kia đọng lại … Tôi sẽ không còn là m t đứa bé mít ư t n a.


Có điều, thân thể tôi giờ đồng hồ đây ban đầu không c đ ng theo ý tôi mong muốn n a. Điều này làm cho tôi lo lắm, bởi tôi đã để l không hề ít bài tập trong nhà rồi, mà đáng lẽ ra buộc phải làm 5 tiếng m i ngày m i kịp Không, chưa hẳn chuyện ấy, gồm cái gì đó trong khung người tôi như đang ban đầu gãy v n. Tôi s ! Tim tôi nhiều lúc cảm xúc như bị bóp nghẹn. Tôi ý muốn luyện tập. Tôi ao ước chạy. Tôi mong học. Tôi mong viết ch thẳng hàng, chống nắp. Tôi s ! “Namida no Toka-ta ” là m t bài hát nên nói là siêu hay. Tôi khôn xiết thích bài hát này. Trưa nay, lúc ngồi ăn uống ở trong trường, tôi vẫn đư c nghe bài bác này, điều đó khiến thức ăn trở nên ngon hơn, thật tuyệt. Thêm m t chút tò mò về cô em gái bé nhỏ tuổi c a tôi. Lần này, tôi đã để ý nó hết sức kĩ m i khi bên cạnh, và tôi bắt đầu nhận ra rằng, nó m i th c s đáng yêu và dễ thương làm sao, tại sao ư, nhiều lắm, ví như gồm lần khi shop chúng tôi cùng đi t i trường, đứa


em trai thì cứ cắn cúi đi bỏ mặc bọn tôi phía sau, còn nó thì chứa bư c cùng tôi, không cấp tốc và cũng không đủng đỉnh hơn. Lại n a, có lần khi cửa hàng chúng tôi cùng trải qua cầu, nó vẫn gi cặp đến tôi cùng bảo, “Bám vào thanh vịn ấy, cảnh giác nhá”. Bao gồm thể, nó s tôi lại xẻ lần n a. Dần dần dần, nh ng bông hoa ngày hè cũng bước đầu héo tàn. Sau thời điểm dọn hoàn thành b a tối, tôi đang sẵn sàng lên tầng trên thì bà mẹ gọi lại, “Aya, con ngồi xuống đây.” bà bầu trông dường như rất tráng lệ nên tôi ban đầu cảm thấy lo lúc nghĩ mang lại m t hình phạt đã đ i mình nghỉ ngơi phía trư c. “Aya, gần đây, bà mẹ thấy nhỏ trông như dịp nào cũng chuẩn bị ngã về phía trư c, khi con đi vô cùng không bình thường, thân hình nhỏ cứ từ bên này lắc sang bên kia, con không để ý à? chị em đã thấy và siêu lo. Bà mẹ nghĩ bọn họ nên đến ch bác bỏ sĩ.” “… đi bệnh viện ạ?” , tôi hỏi. “Cứ nhằm đó mang lại mẹ, chị em sẽ search m t ch thiệt tốt.” Nư c mắt tôi ban đầu tuôn bất tận. Chú ý mẹ, tôi mong muốn nói, “Cảm ơn mẹ rất nhiều , bé xin l i vì chưng đã làm người mẹ lo lắng” ,


nhưng tôi đang không thể thốt buộc phải lời nào. Tôi vẫn chẳng kinh ngạc trư c s vùng về, hay việc ăn ngoài b a các lần trong ngày. Tuy vậy m i khi, cứ nghĩ mang lại chuyện nào đấy không hay xẩy ra cho mình, hay lý do tại sao tôi yêu cầu đi khám bác bỏ sĩ là tôi không thể làm những gì ngoài việc khóc. đôi mắt tôi đã bắt đầu sưng đỏ lên vì chưng khóc thừa nhiều.


Kiểm tra sức khỏe lúc này mẹ chuyển tôi đến khám đa khoa ở Nagoya ( Aya viết bằng tiếng Anh - Kiwi). Công ty chúng tôi rời khỏi nhà cơ hội 9h sáng. Em gái tôi có vẻ lo lắng, nó đã đến lớp rồi, bắt buộc tôi m i rất có thể đi bệnh viện đư c … đứa em t i nghiệp. 11h công ty chúng tôi t i bênh viện Kokuritsu Nagoya Daigaku Fuzoku Byouin. Tôi vẫn đọc sách trong những lúc chờ đ i, t i 3 tiếng đồng hồ. Dẫu vậy tôi không triệu tập lắm, vì băn khoăn lo lắng và s . Mẹ đã trấn an tôi là, “Mẹ sẽ gọi cho chưng sĩ Eisurou chính vì như vậy không có gì phải lo ngại cả”, dẫu vậy … sau cùng tôi cũng đư c gọi vào. Tim tôi b ng đập d d i. Người mẹ đã nói v i bác bỏ sĩ là : 1. Tôi đã biết thành ngã với tr t gặm , trong khi người ta gồm xu hư ng gửi tay tiếp đất thì tôi vẫn tiếp đất bằng mặt. 2. Tôi đi rung lắc lư , trong lúc chân tôi không tồn tại bị vòng kiềng.


3. Tôi nhỏ xíu đi trông thấy. 4. đưa đ ng c a tôi lờ lững hơn bình thường, quan yếu phản ứng cấp tốc như trư c. Khi nghe tới nh ng điều đó , tôi b ng thấy s . Bà mẹ là m t bạn rất bận r n, nhưng mà đã xem xét tôi cực kỳ kĩ …. Tôi đoán mẹ đã nhận được ra những thứ … Tôi cảm xúc căng thẳng. Bây giờ, tôi chỉ quan tâm đến kết trái từ chưng sĩ. Bao gồm nó, mọi lo ngại sẽ qua đi. Bác bỏ sĩ bảo tôi ngồi lên 1 ghế tròn, và chú ý vào mặt chưng sĩ. Tôi hơi mệt mỏi trư c cặp kính trắng và n cười gần gũi c a bạn n bác bỏ sĩ ấy. Tôi làm các đ ng tác : nhắm mắt và chuyển ngón tay trỏ tự xa lại ngay sát mặt và va vào mũi, đứng m t chân thăng bằng trên sàn, teo và du i chân bên trên giường, sau cùng bác sĩ gõ nhẹ loại búa bé dại vào gối tôi. Bài xích kiểm tra kết thúc. “Nào, đi ch p X-quang”, cô ấy nói. “Aya, sẽ không đau tý nào đâu, chỉ là tia sáng sủa chiếu lư t qua đầu con cháu để kiểm tra phía bên trong thôi.” “Ehh , hấp thụ vào đầu con cháu á? “


V i tôi vấn đề này th c s đặc biệt quan trọng và tôi nhận thấy từ phía bà bầu m t cái khẽ gật đầu. Mẫu máy lớn lao từ tự hạ xuống . Ch phường trọn mang đầu tôi, tôi gồm cảm tưởng chừng như mình nghỉ ngơi ngoài không khí vậy. “Nằm im nhé, chớ c đ ng.” , m t chị áo white còn con trẻ nói v i tôi. Tôi ở im, phần nhiều thứ đều về tối tăm, tôi cảm thấy như hơi bi thảm ng . Đ i thêm m t lúc lâu n a, công ty chúng tôi đư c nhận m t đối chọi thuốc. Rồi 2 bà bầu con tôi về nhà. Giờ đồng hồ đây, tôi gồm thêm m t nhiệm v là yêu cầu uống thuốc rất nhiều đặn. Nếu điều đó làm tôi giỏi hơi thì tôi chẳng hổ thẹn nhét đầy b ng v i đụn thuốc kia đâu. Chưng sĩ ơi, hãy giúp cháu, cháu như n hoa không nở trư c cu c đời, cháu không thể muốn bị vùi dập tốt héo tàn đâu, cháu ao ước làm m t bông hoa, m t bông hoa chưng sĩ ạ. Bênh viện ở vô cùng xa ch bọn chúng tôi, chính vì vậy bác sĩ nói rằng tôi chỉ cần đến bệnh viện m i mon m t lần thôi. Tôi đang hứa là sẽ đến và tuân theo nh ng gì bác bỏ sĩ dặn dò , chắc rằng tôi sẽ khá lên.Thế gi i này thật tuyệt khi gồm nh ng người bác sĩ như làm việc bênh viện Nagoya Daigaku! bác sĩ Eitsurou ơi, giúp con cháu nhé! bác sĩ hứa rồi đó nhé!


Ân hận trường trung học Seiryou vị trí tôi học có trông m t các loại cây thương hiệu là thanh lặng từ Trung Quốc. Chiều nay, lúc đang nhặt cỏ dại bao quanh nh ng cây ấy, tất cả m t số các bạn đã cười nhạo cách đi đứng c a tôi. “Đi hình trạng gì cố kỉnh nhỉ?” “Trông như bọn con nít chủng loại giáo ấy !” “Dáng hăm hở nhỉ, kiểu như ch bát quá!” lũ họ đã nói cười, chế nhạo tôi hết mức rất có thể làm tôi chỉ ch c òa khóc. Vớ nhiên, tôi đang lờ bọn họ đi. Bởi còn nếu không đại dương trong tôi đã v òa cuốn phăng đông đảo thứ đi mất. Yêu cầu thật cứng ngắc để không đư c khóc. Như ý và kì lạ, tôi đã có thể không để nư c mắt rơi … hôm nay có m t chuyện siêu b c bản thân xảy ra.


Khi cho giờ Thể D c, tôi vắt đồ với xuống sảnh tập cô giáo nói, “Hôm nay họ sẽ chạy 1km khởi đ ng. Kế tiếp sẽ là bài kiểm tra đầu vào môn nhẵn rổ.” Tim tôi như tiến công “thùng” m t cái. Chạy, đánh giá … làm thế nào tôi hoàn toàn có thể làm không còn đư c. “Kitou em mệt à ?” Tôi vừa khẽ chấp nhận thì giáo viên nói tiếp, “Ồ, rứa thì em hoàn toàn có thể về nghỉ ở văn phòng v i O-san.” (O-san hôm nay quên đồng ph c thể d c buộc phải bị phạt sinh sống đó) Đến trên đây thì ngay lập tức lập tức, lũ bạn cùng l p. Tôi nhao nhao lên, “Aww học nhóm kìa, đôi bạn cùng tiến” “Thật may mắn, t luôn muốn đư c ngơi nghỉ trong văn phòng công sở thầy giáo.” từ đầu đến chân tôi như sôi lên giận d . “Nếu các bạn có nhu cầu đư c ở văn phòng và công sở thầy giáo, tôi chuẩn bị đổi ch v i các bạn”. Tôi mong hoán biến thân thể v i lũ họ, dù chỉ nên m t ngày, nhằm họ có thể hiểu đư c cảm hứng c a


m t người lúc không thể làm nh ng gì bọn họ muốn. Hàng ngày, m i khi tôi đi cho trường, vào từng bư c tôi đi, qua từng c đ ng, tôi cảm xúc thân thể mình ngày m t ko v ng n a, như có cái nào đấy gãy v n ở bên trong. Tôi cảm xúc rất t i thân và xấu hổ lúc mình không làm cho đư c nh ng việc dễ dàng mà fan khác hoàn toàn có thể làm đư c. Nh ng người khác vẫn chẳng có thể hiểu đư c nếu không có s yêu cầu v i chính phiên bản thân họ, còn tôi , tôi chỉ mong sao có đư c s cảm thông và phân chia sẻ. Tuy nhiên họ lưỡng lự gì hết, thậm chí là , v i cả tôi , tôi cũng chỉ nhận thấy khi nh ng điều đó xảy đến v i mình.


Cảm lạnh lẽo Tôi đoán dường như mình bị cảm lạnh. Bạn tôi hơi nóng, tuy vậy tôi ko thấy khó tính trái lại còn thèm ăn uống n a. Khoác dù hiện nay tôi không còn tin vào khung người mình n a. Tôi muốn có m t chiếc nhiệt kế ( vì cái trư c tôi đã có tác dụng gãy rồi) để soát sổ thân sức nóng c a mình thường xuyên xuyên. Tôi đang hỏi tía , “Aya c a tía bị tí hon nè, bố cho nhỏ chút chi phí nhé . Khi nào con l n, gồm công việc, bé sẽ chăm lo ba bà mẹ chu đáo như nh ng gì ba chăm sóc bọn con.”… khi lên chóng ng , tôi đang nghĩ rất nhiều. Về nh ng điều mà lại thầy giáo đã nói đến tôi. Hãy vui lên có thể làm tôi tốt hơn, do nó sẽ giúp đỡ tôi thành nhỏ người trẻ trung và tràn trề sức khỏe hơn. Việc học sinh hoạt trường Trung học thật không quá khó để vư t qua, chỉ cần tôi cố gắng từng chút, từng chút m t, qua từng ngày. Sẽ không còn là vượt trễ, trường hợp tôi bắt đầu từ bây giờ. Tôi đã th c s ráng gắng.


… nhưng, thiết yếu không kiêng khỏi, sức khỏe tệ hại đang làm tôi lo lắng ngày càng nhiều. “Đừng khóc, nhóc ơi, chớ khóc” , thời hạn qua đi cũng là lúc con tín đồ trưởng thành. Nếu tôi rất có thể vư t qua , thì nh ng buổi sáng an toàn đầy nắng, chim ca cùng hương hoa đang đợi tôi phía trư c. Tôi t hỏi niềm hạnh phúc là gì. Tôi t hỏi hanh khô phúc ở khu vực đâu. “Aya, hiện thời mày có niềm hạnh phúc không?” “Tất nhiên không, tôi sẽ ở trong địa ng c đầy ắp khổ đau, c a cả ý thức và thể xác …” Nhưng gồm m t s thật rằng … Cô hề vẫn khóc sau thời điểm đã mỉm cười rồi.


Cá tính Tôi luôn tôn trọng nh ng fan có đậm chất ngầu mạnh mẽ vì bản thân tôi chẳng bao gồm gì đặc biệt. Tôi bị hấp dẫn bởi ý suy nghĩ , m i người đều phải sở hữu m t cá tính, m t nhân bí quyết riêng, không thể lẫn l n. Nuốm gi i này đề nghị nh ng con fan tài cha và đ c đáo, như trong phim “007” vậy. Mặc dù nhiên, đậm chất ngầu có có thể thu c về từng người, nhưng chẳng thể trao tặng ngay hay áp bỏ lên trên nh ng người xung xung quanh đư c. Chiều nay, lúc đi học về tôi đã chạm chán Eiko ở kho bãi g i xe đạp. Tôi ao ước thuyết ph c Eiko tham gia thu thanh mấy bài xích hát “Yamato” với “Buổi hòa nhạc cuối cùng” . Chẳng nói chẳng rằng, cậu ấy ném cặp sách c a tôi vào giỏ xe với nói, “Chúng ta đã bàn chuyện này lúc sang đường.” Mọi người trong l p. đều nhận định rằng Eiko là m t tín đồ lạnh lùng, tuy nhiên tôi lại không cho là vậy, tôi th c s yêu thích cậu ấy.


Tương lai từ bây giờ chúng tôi bao gồm m t buổi hiệp thương hư ng nghiệp gi a các ph huynh và giáo viên. Ch đề là học sinh nên thi vào trường phổ thông nào. 1. V i kĩ năng c a mình, tôi vẫn rất có thể theo học ở các trường công lập. 2. Về cơ thể tôi , bây giờ tôi không còn đi v ng đư c n a, và shop chúng tôi cũng thiết yếu biết thực trạng sẽ tình tiết thế nào, vì thế tôi sẽ yêu cầu l a chọn m t trường đa dạng gần nhà mình. Tôi đang viết vào tờ solo v i nguyên nhân là tôi ko thể tới trường xa nhà bởi thế đư c. 3. Có lẽ rằng tôi sẽ chọn m t ngôi trường tư, vấn đề đó trư c kia bà bầu con tôi chưa bao giờ nghĩ đến, mọi tín đồ trong l p ai ai cũng muốn học tập ở trường công. Cô giáo tôi bảo rằng , học chỗ nào không quan liêu trọng, đặc biệt quan trọng là khu vực đó phù h p. V i mình . Đó là lý do cửa hàng chúng tôi đã ra quyết định như thế.


Rời tổ kiến rồi kiến, hoa cùng hoa, chi lại chim. Kouji. Trên bìa c a cuốn vở này có nh ng cái ch tốt diệu , “Mừng Kitou ngày tốt nghiệp.Chỉ thích hợp em … Thầy Okamoto.” Tôi th c s hạnh phúc. Thầy ấy hình thức có vẻ hơi xứng đáng s , tuy thế kì th c lại hết sức tốt, thầy ấy hết sức thích hoa. Tôi sẽ cảm ơn thầy v i toàn bộ tấm lòng, s yêu mến và lòng biết ơn. Thầy sẽ dạy mang lại tôi ý nghĩa c a bài bác hát này: “ Môṭ nhỏ kiến bò là môṭ bé kiến, trực tiếp thắn và rõ ràng. Nó tương tự như khi họ gọi môṭ hoa lá ngát mùi hương là hoa , chim giang rôṇ g cánh trên trời xanh là chim.” “ Môṭ bé chim tuyệt vọng và chán nản bay vút thăng thiên xanh, quên mất nh ng ngôi nhà và tán hoa cỏ thẫm”. Tôi thiếu hiểu biết nhiều lắm chân thành và ý nghĩa bài hát, dù chỉ môṭ n a. Mà lại tôi có thể nói rằng thầy ấy đang cầm đôṇ g viên mình. Cái cảm


giác “Mình sẽ làm cho đư c” luôn thúc gi c bên trong tôi. “Em th suy nghĩ xem , thầy sẽ viết bởi cái gì ?” “Em đoán, hoàn toàn có thể không phải bởi bàn chải …” “Tất nhiên, thầy viết bởi cái tăm v i m c tàu” - Thầy mỉm cười to chỉ vào mặt hàng ch liêu xiên trên trang giấy. Tôi đỏ măṭ , tôi vừa có môṭ ý nghĩ đáng s . “Này, em có lưu ý t i mấy s ruy băng cơ không, em có thể treo nó lên tường không?” “Đư c ạ! “ - Tôi hấp tấp vội vàng Thầy cười với quay đi. Tôi sẽ không còn thể ngờ rằng buổi nói chuyêṇ bất thần đó lại là ngày tốt nghiêp̣ c a mình. Nhưng lại không sao, cho dù tôi đã chẳng khi nào quên. Hãy theo dõi cùng cổ vũ mang lại tôi nhé !


Kì thi phổ thông bình thường hàng sáng tôi thường ăn uống canh c cải trư c lúc đi học. Đặc biệt là nh ng buổi phải có bài bác kiểm tra. Tuy vậy lần này là m t kì thi quan trọng, tôi sẽ định sẽ không ăn món này, tuy thế th c s nó đã mang lại nhiều như mong muốn trư c kia, và vắt là tôi ăn uống canh c cải , sẵn sàng cho bài thi vào rộng lớn sáng nay. Có phải tôi quá băn khoăn lo lắng không ? Tôi đã vào nhà tắm 2 lần, kế tiếp mẹ chở tôi mang đến trường thi. Phần nhiều người người nào cũng trông cực kỳ sáng s a, thông minh. T dưng tôi thấy mình hồi hộp và sốt ru t. Khi thầy giám thị bư c vào, cửa hàng chúng tôi đứng dậy chào, khi sẵn sàng ngồi xuống ghế, tôi thình lình vấp ngã khỏi bàn với bị trơ tráo gân. Thay là tôi yêu cầu làm bài bác thi m t bản thân trong phòng y tế , dịp đó tôi cảm thấy rất t i thân với khổ tâm. Tôi đã cởi chiếc đồng hồ đeo tay mư n c a người mẹ hồi sáng, đặt trên tai và cố thư giãn giải trí …


Bắt đầu “Con đ rồi!” Hai người mẹ con tôi ôm chầm rước nhau tầm tã nư c mắt. Tôi đang tiến lên phía trư c, rước hết dũng cảm để làm quen nh ng người các bạn m i, không quên cất bư c cảnh giác để không biến thành ngã. B a tối từ bây giờ đầy hamburger. Thật là hạnh phúc nếu như ta là m t anh hùng. Tôi đã bỏ lại phía sau toàn bộ nh ng n i đau đè nén lên khung hình tôi để học như điên, và lúc này tôi vẫn đư c toại nguyện, m t cảm giác thật tốt vời. Nhưng mà vần còn đó, vẫn tồn tại nh ng triệu triệu chứng mà càng ngày càng l rõ. Tôi bước đầu học giải pháp chấp nhận, gật đầu đồng ý về s bất l c c a tôi khi tinh chỉnh cơ thể, thậm chí trong cả khi vấn đề đi lại cạnh tranh khăn, tôi cũng không thể di chuyển nhanh rộng khi nhận biết người khác sắp tới s a đ ng vào mình. Tôi biết, trường đoản cú đây có thể tôi đang là trung khu điểm để ý c a nh ng người bạn m i sinh sống trường. Nhưng sẽ là nh ng điều nhưng mà tôi bắt buộc dấu đư c, vì thế chắc rằng tôi đang chẳng vệt giếm điều gì


ngay từ bắt đầu tiên, nói tuy vậy tôi cảm giác vẫn rất lo ngại khi gồm nh ng buổi học tập môn Thể d c , tôi trù trừ sẽ xảy ra chuyện gì.


Lời mẹ dặn “Aya, nh ng năm mon t i đây ở phổ thông c a con sẽ sở hữu nhiều cam go và th thách, trường đoản cú nh ng điều tưởng chừng đơn giản dễ dàng đến nh ng góc nhìn c a nh ng người xung quanh. Nhưng nh ng ai sống trên đời cũng đều chạm mặt phải nh ng khó khăn th thách. Đừng nghĩ về rằng nhỏ thiếu may mắn. Nhỏ sẽ thấy hạnh phúc hơn khi biết rằng trên đời này còn tồn tại nh ng người khổ cực , bất hạnh hơn con” . Suy nghĩ về mình, tôi đọc nh ng gì bà mẹ nói. Mẹ rất có thể đau đ n hơn cả tôi. Các bước c a người mẹ là quan lại tâm, quan tâm cho nh ng fan đau yếu, nên đư c giúp đ . Nghĩ về như thế, tôi như trút quăng quật đư c trọng trách trong lòng. Vì tía mẹ, vì bản thân mình, và vì chưng xã h i tôi ra quyết định tiếp t c n l c không còn mình v i mong muốn mình vẫn là nguời hữu dụng cho đa số người.

Xem thêm: Tại sao đọc sách báo - bạn có đang hiểu đúng về việc đọc sách


Nằm viện Buổi chất vấn định kì trước tiên c a tôi ngay sau hôm khai giảng. Tôi và mẹ rời khỏi công ty từ sáng sủa s m, mất gần 2 tiếng đồng hồ ô tô thì tới bệnh viện. Tôi suy nghĩ tôi đã viết nh ng điều hy vọng nói cho bác bỏ sĩ. 1.Tôi đi lại càng ngày càng khó khăn. Tôi bị trượt ngã mà không phụ thuộc vào thứ gì đư c. Nhấc chân đã là rất khó rồi. 2.Tôi sẽ ảnh hưởng nghẹn khi nạp năng lượng hay uống v i vàng. 3.Tôi cười siêu to m t bản thân ( hệt như cười toe toét vậy. Tôi phát hiện ra sau khoản thời gian cậu em trai hỏi tôi m t chuyện khôn cùng ngây ngô). 4.Tôi bị mắc bị bệnh gì ? Như phần lớn khi, sau khoản thời gian phải hóng đ i m t lúc lâu, tôi đư c gọi vào. Có 1 bác sĩ già và 3 cô y tá trẻ, tôi đoán mình đang đư c kiểm tra sức khỏe : teo và du i chân, gõ vào đầu gối và vận động . Chị em tôi nắm tắt nh ng gì tôi sẽ viết cho chưng sĩ với nói v i bà ấy


rằng : tôi đã là chổ chính giữa điểm để ý ở trường và luôn phải dựa vào s góp đ c a nh ng người chúng ta bên cạnh. Sau thời điểm kiểm tra xong, chưng sĩ nói “Hãy cho cháu nhập viện vào thời gian hè t i, lúc đó m i có đk để có thể kiểm tra cùng điều trị. Cô rất có thể xem qua th t c nhập viện trư c khi bong khỏi đây.” Ehee ? Tôi sẽ nên nằm viện ư ? Ôi trời. Nhưng nếu rất có thể vứt vứt đư c chứng trạng hiện nay, tôi sẵn sàng chuẩn bị ngay . Tôi cũng chẳng cực nhọc dễ gì, tuy nhiên tôi băn khoăn điều gì đang xảy ra v i bạn dạng thân tôi. Bao gồm gì đó bên phía trong như chuẩn bị s a gãy v n. Cảm hứng đó ngày càng ví dụ và tệ sợ hãi trừ khi đư c khám chữa càng s m càng tốt. Tôi s . Tôi ko đ kiên nhẫn để chờ cho đến khi nhập viện m i bao gồm câu vấn đáp cho thắc mắc thứ 4. Trê tuyến phố về nhà, tôi đã hỏi mẹ. “ cơ sở y tế Nagoya Daigaku Fuzoku Byouin có giỏi không, chị em ? Họ đang ch a ngoài cho bé chứ ? chuẩn bị t i là mùa hè trước tiên c a nhỏ ở phổ thông, con muốn làm những thứ lắm, con không muốn nằm viện lâu đâu.” “ Aya, bé yên tâm, các bác sĩ ở kia rất thân mật t i con, t i cả nh ng điều nhỏ đã viết, mặc dù nh ng chuyện ấy có nhỏ tuổi nhặt


đến đâu. Nó sẽ giúp đỡ con trong điều trị. Đừng quá bận tâm t i kì nghỉ ngơi hè, bởi vì nếu con đối chiếu quãng thời hạn nhập viện t i v i cả cu c đời thì con sẽ thấy nó ngắn ng i nhịn nhường nào, như là m t nghiên cứu vui vậy. Mặc dù nhiên, bà mẹ chỉ có thể t i thăm bé vào ch nhật hàng tuần thôi , cần con đề nghị t lo đấy nhé. Người mẹ sẽ mua nhiều bikini cho con. Ah, nh viết nh ng chuyện này vào nhật kí nhé , và bé cũng nên chuẩn bị sẵn sàng đi.” trê tuyến phố vê, shop chúng tôi có tạt qua Okazaki Interchange thăm dì (em gái mẹ) tôi. Tôi lại khóc mặc nghe mẹ vai trung phong s v i dì về chuyện c a tôi. “ Chị sẽ đề nghị ch a bằng đư c cho cháu nó , dù bắt buộc tốn kém thay nào ! trường hợp bênh viện Meidai Byouin không làm đư c, chị sẽ đi Tokyo , đi M đi bất kể đâu nhằm tìm người rất có thể ch a cho cháu ”. “Aya nó đã s m khỏe thôi mà. Y học tập ngày nay cũng khá tiến b rồi, không tồn tại bệnh gì là không ch a đư c cả. Aya nó còn trẻ em n a. Chị đừng có ai oán như thế, chị buộc phải tin vào mình, đề xuất t đ ng viên bản thân chứ. Nếu chị cứ ngồi đó mà khóc lóc thì trong cả phương thuốc tốt nhất có thể cũng chẳng hữu dụng gì cả. Em còn chuyện nhà yêu cầu không thăm cháu liên tục đư c, nhưng mà nếu nên gì chị cứ call em , em sẽ xông đến ngay, vậy cho nên đừng có lo ngại và cố chấp n a nhé.” Dì dừng nói m t lát rồi lên giọng kẻ cả.


“Thôi nào, h mũi cùng uống th ly nư c quả này coi, bà chị. Nó đang mặn chát nếu gồm hạt nư c mắt lâm vào đó “. T dưng tôi bật cười. Tôi biết , bản thân sẽ buộc phải chờ 2 tháng n a, nhưng thời gian ơi, tôi xin fan đấy , ngừng lại đi . Bệnh lý c a Aya , chấm dứt lại đi, tôi xin đấy.


16 tuổi – bắt đầu của khổ đau Trong bệnh viện Cu c sinh sống m i c a tôi là lần trước tiên tôi xa nhà. Tôi ở cùng phòng v i m t ph n trạc ngũ tuần. Người mẹ trư c lúc trở về đã nói v i bà ấy, “Nhờ chị lưu ý t i cháu”, vì vậy tôi đang cúi đầu để cảm ơn . Người ph n kia trông dường như trầm lặng v i cặp mắt ảm đạm man mác, xa xôi như khung cảnh nơi trên đây vậy. Còn tôi, tôi băn khoăn lo lắng không biết cu c sống đã ban mang đến tôi điều gì phía trư c. Buổi chiều, tôi thuộc v i chưng ấy đi dạo , shop chúng tôi ngồi trên phiến ghế dài dư i nh ng tán anh đào yên ổn ngắm nh ng tia nắng nhảy múa trên nh ng tán lá. Bởi vì tôi bị cận từ bé bỏng nên chẳng thể nhìn cho rõ, mà lại tôi cảm giác đư c vẻ đẹp màu xanh da trời c a lá trong nắng. Và cảm thấy đư c s hoi hóp c a nh ng loại lá sắp phải lìa cành kéo theo làn gió. Ở căn bệnh viện, tôi đã dậy lúc 9h sáng và bữa tối lúc 4 rư i chiều , có vẻ như tương đối s m. Cảm giác về cu c sống cũng cầm đổi, m t ngày ở chỗ này trôi qua thật bằng lặng và lờ lững chạp.


Tôi buộc phải trải qua rất nhiều bài khám nghiệm như điện cơ đồ (cái này nhức lắm) , điện trọng tâm đồ, X quang và kiểm soát thính giác. M i lần đề nghị chuyển từ ch này thanh lịch ch khác, tôi phải trải qua nh ng hành lang tối , rất dễ dàng bị lạc, nh ng lần bư c qua không khí tối sệt đó, tôi cảm tưởng như chủ yếu cu c đời bản thân vậy, ám muội và chưa có lối thóat. Bác bỏ sĩ c a tôi, Yamamoto Hiroko (giáo sư ngôi trường Fujita Hokeneisei Daigaku nghỉ ngơi Shinkeinaika) nói là, cuối cùng tôi cũng cần tiêm thuốc, như thế sẽ khá hơn. Để theo dõi và quan sát tác d ng c a thuốc trư c và sau thời điểm tiêm, những bác sĩ đã ghi hình tôi các c đ ng c a tôi như di chuyển , tăng và giảm lầu, bấm nút bằng m t sản phẩm công nghệ quay 16mm. Tôi t hỏi, sẽ ra làm sao khi tôi l n lên, hoặc tôi hoàn toàn có thể làm gì ? tất cả 3 yêu cầu mà tôi nên đối mặt: 1.M t câu hỏi không yên cầu nhiều về chân tay. 2.M t việc solo thuần bởi trí óc. 3.M t câu hỏi nhẹ nhàng với tươm tất. đang thật là khó, tôi t hỏi chần chờ có công việc nào tất cả đ 3 điều trên không.


M t hôm, ở quanh đó sân, gồm m t số y tá call tôi lại nghịch cùng. “Đứng bằng mũi chân! Nhắm mắt lại! tất cả làm đư c không?” nhưng lại có gì đấy xảy ra ngơi nghỉ xương chậu c a tôi … Sau đó, bọn họ còn hỏi “Vui chứ ?” …. Tôi quan trọng làm đư c như thế. Tôi đã ao ước nói “Tôi đâu riêng gì con chu t, tạm dừng đi!” …. Ch nhật, ngày tôi mong chờ nhất sau cuối cũng đến. Người mẹ và em gái tôi t i thăm. Shop chúng tôi cùng lên căn hộ để phơi quần áo. Bầu trời trong xanh trông thật đẹp mắt , nâng đ nh ng đám mây trắng h ng hờ lặng lẽ âm thầm trôi thiệt duyên dáng. Nh ng cơn gió nhè dịu thật dễ thương như sưởi ấm cõi lòng, như gửi tôi xúc cảm đư c quay trở lại làm người. Các bác sĩ đã rút m t ít chất lỏng làm việc t y sống, mang đến giờ đầu tôi vẫn còn đau, nhức không chịu nổi, suy nghĩ về nh ng mũi tiêm, tôi càng hãi hùng. Anh chị em c a chú Michan (em trai mẹ)cũng t i thăm tôi. Quan sát mắt ông ngoại đỏ hoe, tôi sẽ cố ý muốn nói vài điều v i ông


nhưng ko thể, cùng nư c đôi mắt tôi bắt đầu rơi … “Cháu nom ông bao gồm lạ không ? Ông con cháu phải thao tác vất vả với tối nào thì cũng phải ng mu n đấy” - Ông nói. đôi mắt ông long lanh như đôi mắt thỏ vậy, như thể ông sẽ khóc, t dưng tôi cảm giác thật ám muội và tồi tệ. “Aya, rứa lên cháu. Lần t i, ông sẽ mang đồ ăn ngon mang đến cháu, cháu tất cả thích gì không?” “Cháu ý muốn m t cuốn sách, cuốn kính chào n i bi tráng c a Sagan. Cháu rất mong đọc nó, ông ạ!” từ bây giờ tôi sẽ t i phòng trang bị lý trị liệu đư c để ngầm dư i đất. Tôi sẽ làm bài xích kiểm tra dư i s đo lường và tính toán c a chưng sĩ Kawabashi và Imaeda. Lúc đó, tôi đã nói đôi nét thật ng ngẩn, tôi không thể tin là mình nói theo cách khác v i họ rằng tôi say đắm tiếng Nhật với tiếng Anh, cùng rằng tôi kì vọng vào nh ng môn đó hết sức nhiều, và điểm số c a tôi luôn tối đa l p như thế nào. Đây hoàn toàn có thể là lần cuối tôi tự tôn về điểm số c a bản thân … nó làm tôi trông thiệt khốn khổ , tội nghiệp như kẻ cư p. Nhà băng hay nào đó đại một số loại vậy.


Dù cụ nào thì bạn cũng sẽ chẳng bao giờ có thể biết đư c mình sáng dạ c nào chỉ trái điểm số xuất xắc nh ng bài bác kiểm tra. Bác bỏ sĩ Kawabashi nói rằng, lúc còn là sinh viên, chú ấy là m t kẻ luôn luôn phá quấy với sinh s , ai ai cũng ghét … Thậm chí, trường hợp chỉ cầm thôi thì cũng xuất sắc hơn tôi bây chừ rất những rồi, ít nhất thì chú ấy cũng đều có thứ cực hiếm nhất đời bạn : mức độ khỏe. M i khi quan sát lại khung người mình, suy nghĩ rằng bản thân còn thừa trẻ, tôi lại cảm xúc t i thân và rứa là nư c mắt lại rơi. Tôi sẽ chẳng nói tới điều gì nhiều n a. Sau thời điểm viết đư c nh ng gì bạn muốn viết, tôi cảm thấy tốt hơn khôn cùng nhiều. Tại sao tại sao tôi lại học chịu khó là vì chưng đó là trang bị duy nhất nhưng mà tôi xuất sắc giang. Giả dụ ai đó rước s học ra khỏi tôi, toàn bộ còn lại cũng chỉ nên m t cơ thể vô d ng. Tôi không thích điều đó. Có thể là khó nghe, có thể là siêu buồn, nhưng lại th c s là tôi chẳng đon đả là mình tất cả ngu ngốc hay không , tôi chỉ muốn m t thân thể khỏe mạnh.


Kiểm tra với tập luyện 1) Kiểm tra. Tôi phải dịch chuyển tay theo nhịp điệu bài bác hát “ Twinkle twinkle stars”. Đầu tiên là tay phải 12 lần, tay trái 17 lần. 3 phút sau là tay đề xuất 18 lần, tay trái 22 lần. 5 phút tiếp là tay yêu cầu 18 lần, tay trái 21 lần. 2) tập tành 1. Tập đứng bên trên tay cùng đầu gối. Gi thăng bởi khi gửi đ ng khung người (như xoay bán thân n a vòng). Co du i m t chân, chân kia quỳ , m t tay chống , chuyển phiên người, thay đổi tay , lại xoay tín đồ và giơ tay nhưng không đư c c đ ng chân với xương vai.


2. Tập chân Tập nhấc chân lên đụng tay, xương vai sẽ dịch chuyển vào trong, như vậy trọng lư ng sẽ kéo cơ thể lại, cái này để giúp tôi lúc bị ngã. 3. Tập tay Đưa tay ra tự sau ra trư c cùng theo dõi hông có chuyển đ ng ko ,bình hay là ko , c thể khi tay bắt buộc đưa ra trư c thì hông nên lại hạ thấp sau. Cùng khi tay đề nghị lùi trong tương lai thì hông yêu cầu lại tiến về phía trư c. Lần lư t và xen kẽ. Tuy thế v i tôi … lúc tay cần đưa ra trư c, hông phỉa lùi sau đây Và khi tay cần lùi về sau, hông đề xuất không tiến về phái trư c. Thật tệ , như thế cả chân và tay tôi lùi về sau cùng lúc. 4. Tập bò bằng đầu gối


Để làm cho đúng thì phải kê vai thẳng, thân cũng phải thẳng , đầu gối đề xuất thẳng v i xương sống. Bò về phía trư c : nhấc tay trái lên, gối phải cũng chuyển lên rồi đưa tay cần lên, gối trái cũng gửi lên. Yêu ước chân yêu cầu thẳng v i khía cạnh đất. (bò như thế thôi cũng đã là cạnh tranh rồi). Tập ngừng thì đứng dậy, dứt buổi kiểm tra. Hôm nay, khi shop chúng tôi đi ngang qua m t cậu bé trong hành lang, bác sĩ Yamamoto vẫn nói v i tôi, “Cậu bé xíu tên là K-kun đó chuẩn bị nhập viện hôm nay. Cậu nhỏ bé đó cũng bị nhỏ xíu như cháu.” Tôi ngoái lại nhin, đứa bé nhỏ đó c l p 6 hay 7 gì đó, trông rất gầy nhưng ngây thơ và vui vẻ, trong khi nó chẳng xem xét t i gầy đau gì cả. T nhiên, tôi như hy vọng nói, “Chị mong muốn nh ng mũi tiêm sẽ giúp em chóng khỏi bệnh. Nuốm lên em nhé!” sáng sủa nay, sau khi tiêm, tôi b ng bị đau nhức đầu và mong muốn nôn, có thể là bởi tác d ng c a thuốc, hay những tôi quá mệt mỏi và s hãi. Các bác sĩ còn tiến hành ghi âm giọng nói c a tôi, tôi thấy lạ khi đó các bác sĩ chỉ để ý t i cổ họng và lư i. Quan trọng nhất là hồi ph c sức khỏe! Đó là nh ng gì chưng sĩ Yamamoto đã nói. Tôi biết, mình đang phải cố gắng hết mức độ mình, nhưng, “Mẹ ơi …. Gồm phải con không bình thường…”


Nghĩ t i đó, tôi chỉ ch c khóc. Thời gian chiều, tôi lên phòng soát sổ để các bác sĩ ghi hình v i 1 loại camera 16mm. Tôi đã xẻ vài lần trong m t vài đ ng tác thăng bằng, tình cảnh thời điểm đó trông thiệt khổ sở. Khi ngồi nghỉ, chưng sĩ ph trách Kawabashi tất cả đùa rằng tôi chỉ hoàn toàn có thể đi như m t robot, tôi mỉm cười thật ai oán cảm ơn bác bỏ sĩ, như để xin l i, bác bỏ sĩ Kawabashi đã kể đến tôi nghe m t chuyện thời thơ ấu. “Khi còn nhỏ, chú cực kỳ nghịch ng m, có lần đang tè lên đầu m t thày giáo từ bỏ trên căn nhà xuống, nhằm rồi tiếp đến bị đập m t trận nh đời …” “Wow … thật vượt tinh quái… Tôi cần yếu làm như thế đư c. Nhưng cảm hứng muốn làm m t điều nào đó như cứ sôi s c trong tôi. Chú còn kể cho tôi nghe nh ng lần ch phường nh ng nhỏ ve sầu (cả đ c và cái) trên nh ng thân cây. Về cả nh ng cái vỏ l t c a bầy ve, riêng tính năng này thì chú c c kì thích thú khi đến rằng bọn ve sau khi l t vỏ thì vẫn trần như nh ng …. Tất nhiên rồi, chú ấy cũng là con trai mà … tôi thầm nghĩ.


Tôi bị sốt, 39 độ. - có phải tôi sắp chết không? - Không! cần yếu thua vì bị bệnh đư c. Nh ng lúc thay này, tôi rất nh mẹ, nh các em và mái ấm gia đình mình… Trời ơi … cứ m i khi tôi cố gắng bư c m t bư c thì điều này lại xảy ra. Trong khi luôn tất cả cái nào đấy bấp bênh, ch i v i vào con fan tôi, cả thể xác với tinh thần, nh ng thứ đó lại cứ kéo dãn dài mãi … thời gian dần trôi luôn luôn làm tôi s , tôi s khi nghĩ về tay sau này, tôi m i chỉ 16 tuổi. Chỉ còn hơn 2 lần tiêm n a là xong. Sau cuối tôi cũng đã rất có thể xuất viện … Bình thường, này sẽ là m t điều cực kỳ vui, dẫu vậy v i tôi lại khác.


Từ khi bắt đầu đư c điều trị bằng nh ng mũi thuốc tiêm, tôi đã bắt buộc chịu nh ng cảm giác đau đầu, bi quan nôn bởi tác d ng ph c a thuốc ròng rã các tháng trời, nhưng chưng sĩ vẫn trấn an rằng nh ng mũi tiêm đang phát huy tác d ng, bao gồm điều ư c muốn đư c đi lại bình thường c a tôi dường như không còn n a… Bây giờ, tôi bao gồm thêm m t cuốn sổ khác ở kề bên cuốn nhật kí … cuốn sổ mang lại nh ng tín đồ tàn tật. Bệnh lý c a tôi là do nh ng tế bào c a tè não đang dần xơ hóa m t cách t nhiên, khiến cơ thể khó di chuyển và vận đ ng, căn bệnh này vẫn đư c phát hiện từ khoảng tầm 100 năm trư c. Nguyên nhân căn bệnh đó lại chọn tôi? Định mệnh ư, từ đó không đ nhằm lý giải.


Kỳ học thứ 2 Mẹ đã dăṇ : chầm châṃ không sao, mắc l i gì đó không quan trọng, điều quan trọng là con đã n l c rất là mình. Tôi đã mong muốn nói “Mẹ ơi, bé s lắm, c đôṇ g c a con hoàn toàn có thể … ” mà lại rồi tôi lại yên lăṇ g, chỉ còn nh ng nhói nhức hằn trong tim m i lúc nghĩ đến. Sau lễ nhâp̣ học, bà bầu đã nói chuyêṇ v i thầy giáo. 1. Măc̣ dù thời gian ch a trị trong bêṇ h viêṇ đã hỗ trợ đ tôi phần nào, tuy vậy viêc̣ bình ph c vẫn tiến triển rất châṃ vì đây là môṭ căn bêṇ h phức hợp và khó khăn ch a. 2. Mẹ có môṭ đề nghị, hoàn toàn có thể chuyêṇ c a tôi sẽ gây nên s để ý t i đồng đội xung quanh, như viêc̣ đi tự l p này sang l phường khác, dù nh ng bất tiện có những lên tuy vậy hãy để tôi có tác dụng nh ng gì tôi hoàn toàn có thể Mẹ khuyên. 1. Phân chia vở viết thành từng phần, chỉ với nh ng trang yêu cầu thiết. Dính vào m i tâp̣ thêm mẫu nhãn title môn học.


2. Gửi sang dùng căp̣ treo lưng. 3. T i trường bởi taxi vì chưng giờ du lịch ở đi ngoài đường rất nguy hiểm. Còn thời điểm về thì tùy hoàn cảnh và điều kiêṇ nhưng mà đi bởi taxi tuyệt xe buýt. “Mẹ lo cho nhỏ nhiều rồi. Con đã call cho công ty taxi, mẹ đừng trả thêm đồng như thế nào n a” Tôi nói v i mẹ … nư c mắt chảy vào trong… bé đã ngốn c a bên mình vô số tiền rồi, mọi băn khoăn đều tại bé cả… con xin l i.


Ngày 13 tồi cơ ̣ Tôi đón xe buýt từ bỏ cổng trường như hay lê.̣ vị để kịp chuyển sang chuyến khác cần tôi đi tắt qua Asahibashi, băng ngang mặt đường và đi bô ̣ t i bến xe buýt tiếp theo. Khi ánh đèn sáng chuyển sang màu sắc xanh, trời bước đầu lác đác nh ng phân tử mưa. Môṭ câụ bé nhỏ tiểu học tập đã sẻ chia chiếc ô c a câụ cho tôi. Tôi đã cố gắng bư c thâṭ nhanh để theo kịp nhịp đi c a câụ bé. Rồi đôṭ nhiên, tôi té về phía trư c.Máu ban đầu chảy tự miêṇ g nhuốm đỏ măṭ mặt đường ư t át… những máu quá, tôi bắt đầu lo s mình đã chết, tôi ban đầu khóc. Cô phân phối bánh mì ở góc cạnh phố vôị vã chạy t i với giúp tôi đứng dâỵ . Cô ấy gửi tôi vào trong cùng lau mẫu miêṇ g đầy ngày tiết c a tôi bởi môṭ mẫu khăn… dòng khăn đầy máu. Tôi đư c chuyển vào vào xe cùng chở t i môṭ bêṇ h viêṇ sát đó. Qua bìa vở c a tôi, cô đã gọi t i ngôi trường học với thày giáo ch nhiêṃ đã t i. Sau khoản thời gian đư c sơ cứu, thầy chuyển tôi về nhà. Cô buôn bán bánh mỳ, thày giáo ch nhiêṃ … em hàm ơn mọi fan nhiều lắm! Môi c a tôi đang sưng phồng cùng 3 cái răng c a phía trư c sẽ gãy và mất tích rồi. Khi va đầu lư i vào đó, nó vẫn tồn tại ởn đỏ. Tôi là “con gái” , tía chiếc răng trư c đã không còn và giờ đồng hồ thì trông thâṭ xấu xí, đáng s . Căn bêṇ h c a tôi còn cơ ̣hơn cả ung thư n a!



Tôi đã phải mím môi để cấm đoán r t ra ngoài. Ngày mai tôi sẽ tới nha sĩ khám, tôi muốn gấp rút trở lại Aya như trư c. Tôi đã không dùng gương n a, nó ở chỏng chơ trong những điểm thiếu minh bạch trên bàn học… Hôm nay, khi đã đọc cuốn sách nấu ăn v i mẹ, bắt gặp chiếc đầm trắng mẹ dùng nấu bếp khi tôi còn bé bỏng , tôi vẫn hỏi “Mẹ, dòng này chị em đọc cùng t may theo à?”. “Ừ, bao gồm nh người mẹ đã măc̣ vào thời điểm Năm m i , côṭ tóc cùng ch p hình ảnh cùng các bạn trư c c a không?” nếu tôi khỏe, anh chị em sẽ niềm hạnh phúc và ta thán m i lúc lại ch p ảnh “Nào, lại nỗ lực rồi…” tuy vậy càng nghĩ thì càng cảm thấy cực khổ vì núm tôi và mẹ đã im lăṇ g cơ mà không nói gì n a. 2 tiếng đồng hồ vô nghĩa (trong khi ngóng đ i sinh hoạt tiệm chào bán bánh kẹo) nhìn trong suốt 2 tiếng đồng hồ đeo tay kh ng ghê đó, tôi yêu cầu bu c mình chú ý theo cái người bước vào rồi đi ra với cũng xay mình phải lắng nghe nh ng từ bỏ ng chẳng gồm tí chân thành và ý nghĩa gì. Hmm… thời gian cứ nuốm trôi đi. Tuy vậy việc đi xe bus t i trường có thể nhàm chán, tuy vậy nó khiến tối có cảm hứng về hoạt đ ng con bạn mạnh mẽ. Bên cạnh ra, tôi còn hoàn toàn có thể thấy cảnh vật phía hai bên đường, nh ng c a hàng trái cây và… vị c a m t mùa


Khi tôi đang đi bộ (tất nhiên là nhờ chúng ta dìu), cũng thiết yếu lúc đó, tôi cảm thấy gồm ai đó đang quan sát tôi. Tôi quan trọng làm được gì ngoài vấn đề đi mỗi lúc càng nhanh. Tôi thậm chí còn kéo phần cổ áo vào. Rồi đ t nhiên, tôi nghe thấy ai đó nói m t vật gì đập rất mạnh vào tôi và làm cho tôi bi hùng vô hạn “Tiếc thật…Có cần con bé bỏng đó bị tàn tật không?”


Tôi không thích lớn! nhìn thấy tôi khóc nức nở, người mẹ tôi mắng “Chỉ có trẻ con m i khóc thôi! con là kiểu học sinh trung học gì thế?” dành riêng cho Humei (anh họ c a tôi) Humei, Sao Aya thích khóc nhiều như thế? Sao cô ấy quan yếu như ngày xưa, luôn luôn mỉm cười. Tôi thiệt s khôn xiết nh nh ng ngày xưa! Nếu bao gồm m t c trang bị thời gian, tôi mong muốn có nó để trở về thừa khứ và chú ý thấy bao gồm tôi chạy nhảy, đi đứng, đùa đùa… nhưng hiện tại việc tôi đề xuất làm là đối mặt v i lúc này và tương lai. Th c s tôi phải đương đầu v i bây giờ sao? Tôi không thích l n đâu!!! Thời gian! có tác dụng ơn giới hạn lại! Tôi không thích khóc n a bao gồm phải tuyến nư c mắt c a tôi bị hư rồi không?


Bây giờ là 9h tối. Thậm chí nếu tất tật các loại đồng hồ thời trang trên rứa gi i này còn có hỏng hết thì thời hạn vẫn tiếp t c trôi, đúng không? Cu c sống có hạn, nhưng thời gian chẳng bao giờ chấm hết. Tôi đề nghị dừng vấn đề nghĩ ng i vô số đi.


Tôi thích quốc bộ Suốt năm nhất, tôi đã có lần đi b 5km với trên con phố ấy tôi đã hái hoa và ngắm nhìn bầu trời xanh trong lớn l n bên trên. Khi mây trôi đi, n i bi thảm c a tôi cũng theo mây đi mất. So sánh v i việc đạp xe tuyệt lái xe, tôi vẫn say mê đi b hơn. Hm… thiệt là tuyệt ví như tôi có thể t đi chúng ta tôi đã có lần nói, khi bao gồm m t mình, chúng ta ý cảm giác mình giống m t đứa trẻ em hư. Và tất cả nh ng điều khác… khi chúng ta có m t mình, cái cảm giác mà bạn thấy tốt nhất chính là th c s là thiết yếu mình. Không, tôi ghét bị bỏ lại m t mình. Tôi s n i cô đơn. Vậy đúng chuẩn ra, tôi sống vày cái gì? Tôi luôn luôn luôn thừa nhận s giúp đ c a tín đồ khác, nhưng tôi chẳng giúp đư c ai cả. Có lẽ rằng học là việc duy duy nhất tôi làm lúc này. Thậm chí còn chỉ là 3m, tôi cũng tất yêu đi đứng cho v ng vàng. Cu c sống cần thiết chỉ ph thu c vào sức mạnh lòng tin và cứ nuốm à?


Tôi mong đư c giống như không khí, khi người ta thiếu hụt nó, tín đồ ta m i thấy không còn tầm đặc trưng c a nó, cùng tôi cũng mong muốn mình có được s bình thản, và rất có thể hiểu được mọi người bây giờ l p. đổi lại ch ngồi. Tôi ngồi mặt hàng đầu. Ngày nào cũng như ngày nào cũng đến trế, tôi đã nghĩ đến việc làm sao cho ch ngồi c a mình nhanh nhất có thể có thể. Trong khi cách nhanh nhất là trư t. Nếu như tôi không cân nhắc cơ thể mình, tôi sẽ tương đối nhanh bị mệt, ngáp, khó thở, vì vậy tâm trạng c a tôi sẽ trở nên không tốt. Món tráng mồm trưa ni là khoai lang lu c, ngon dễ dàng s ! tuy vậy m i có 2 tiếng chiều, cảm giác c a tôi đã chuyển về tối tối. Từ nhà, tôi rất có thể nhìn thấy nh ng cây hoa anh đào, và tất cả nh ng chiếc lá đang r ng về c i. Tôi đoán lá nh ng cây trong trường đã chuyển sang màu sắc đỏ. Hiện thời tôi chỉ có thể d a vào song vai nh ng người chúng ta hoặc thanh vịn nhằm đi lại. Nếu như tôi nhổm người, tôi sẽ bổ mất. Đó là ngày mái ấm gia đình đến thăm trường, siêu may là fan nhà tôi ko đến. Tôi cũng muốn mẹ ko đến. Như thế tôi đã thấy giỏi hơn, tôi không say mê bị đối x quánh biệt. Từ ánh nhìn c a nh ng người xung quanh, “Nhìn kìa, con bé xíu bị tàn tật.” Bị như thế, tôi đang lại khóc. Gồm ai cảm thấy niềm hạnh phúc khi sức khỏe c a bản thân như thế??? trong cả b a tối, tôi lại nghĩ về việc đó và lại khóc.


Trong loại ngày họp ph huynh ấy, tôi và mẹ đư c điện thoại tư vấn để nói chuyện. Trường hợp môn toán c a tôi tiến b , tôi vẫn đư c học lên tiếp. Aya, gắng lên!!!Bây tiếng là 11 giờ tối, tôi vẫn thấy vầng trăng khuyết sinh hoạt c a sổ chái đông với tôi mỉm cười. Tắt đèn rồi, liệu tôi rất có thể cầu nguyện không nhỉ? Học thuộc v i nh ng bạn học khỏe mạnh, tôi có cảm giác mình như m t trang bị vô d ng Tôi cảm xúc thật s khôn xiết rất tệ… tuy nhiên nghĩ lại, nh ng cảm hứng đó hoàn toàn có thể tr thành đ ng l c học tập. Tôi yêu ngôi ngôi trường này, nh ng fan thầy, S- chan, Y-ko chan, M-chan. Tôi cũng rất quý anh l p l n đã cho tôi thanh sô-cô-la khi đứng chờ người mẹ ở quầy bánh kẹo


Quyết định mẹ đến thăm trường khuyết tật ở Okazaki. Sau khi về, bà mẹ nói v i tôi về môi trường thiên nhiên ở đó. Tôi không biết lý do vì sao tôi lại khóc Em gái tôi đã s m thi thôi. Hiện tại tai em đang học vô cùng vất vả, nhưng mà tôi, mặt khác, nhìn hộ gia đình đầy trống trải. Đầu óc tôi bây giờ là m t sản phẩm h n đ n, tất cả nh ng gì tôi hoàn toàn có thể nghĩ đến là trường khuyết tật. Thẳng thắn mà nói, tôi biết tôi ko thể xuất sắc nghiệp tai ngôi trường tôi hiên nay Higashi Kou. Còn trường khuyết tật kia, đối v i tôi như m t cố gắng gi i khó khăn hiểu. Colombus với Gama chắc rằng đã từng xả thân vào cầm cố gi i không quen v i 4 niềm mong muốn và 6 điều s hãi mong muốn 1. Tôi rất có thể thấy m t tương lai sáng sủa lạng hơn 2. Tôi hoàn toàn có thể sống cu c đời c a chính tôi


3. Những thiết bị và hệ thống có vẻ xuất sắc 4. Tôi rất có thể kết chúng ta v i nh ng người tật nguyền S hãi 1. Tôi ít giống con tín đồ 2. Tôi đắn đo liệu tôi rất có thể sống v i nh ng tín đồ khác 3. Tạm biệt nh ng người các bạn thời trung học 4. Mọi bạn (xã h i n a) sẽ chú ý tôi gắng nào (vì tôi là học sinh trường khuyết tật) 5. Các bạn trai 6. S biến hóa trong gia đình tôi Tôi lần chần liệu em út bao gồm nh t i tôi, trong cả khi tôi tách nhà với sống ở ký túc.Và cả em trai tôi n a, ít nhất liệu nó bao gồm thi thoảng nh mang đến tôi (theo hình dạng tôi đã t t hay cái gì đại nhiều loại như thế) S-chan đang ra sinh sống riêng ngay từ thời điểm năm nhất, bởi nhà bạn ý ở xa cùng không luôn thể cho bài toán đến trường tẹo nào. Nguyên nhân cho vấn đề ở


riêng khác v i tôi, mà lại tôi hiểu chúng ta ý cô đơn thế nào. M t nhỏ ruồi cất cánh vo ve bên c a sổ. Nh ng con ruồi trong mùa đông phải bị giết. Mà lại khi tôi nghĩ đến việc chúng đã sinh ra tương đối nhiều con vào mùa hè, tôi ko n , và cảm xúc tầm đặc biệt c a cu c sống. Tôi nhìn nh ng hàng l phường học m i xây qua c a sổ. Tôi trở đề xuất xúc đ ng khi nghĩ “Aww, sẽ là trường Higashikou.” lúc tôi nhìn lên thai trời, đó là vầng trăng sáng. Chị em bảo, “Con không lựa chọn là bạn mắc bệnh. Có rất nhiều thứ con hoàn toàn có thể làm, ngay cả khi bé khuyết tật. Nếu nhỏ không có công dụng suy nghĩ, con sẽ không cảm thấy lòng tốt, s ấm áp mà con người có, sẽ là nh ng máy con nhận biết khi con mắc bệnh.” S-chan với tôi nói chuyện v i nhau dư i ánh nắng bên bờ hồ, nghe chim hót. S-chan nói “Aya-chan, cậu thật là lạ đó. Cậu nói, “Bầu trời thật đẹp, thật trong xanh” và rất dễ ngạc nhiên. Trái tim cậu chắc chắn rằng phải khôn xiết trong sáng.” Tôi hỏi chúng ta ý, “Có ai mà lại cậu cảm giác cậu là chủ yếu cậu lúc ở sát bên không?”


“Hmm, rất có thể là em trai hay em gái c a mình, vì mình rất có thể kiêu căng. Nhưng lại mình là bao gồm mình khi bao gồm m t mình.” S-chan chọn sống và cống hiến cho chính cô ấy. Aya bị xé ngoài gia đình. Đó là khác hoàn toàn l n… (M t học sinh l p l n có chiếc răng khểnh) Đó là m t member câu lạc b Sinh học bao gồm bím tóc và hết sức thích chu t. Tôi đi cùng chị ấy cho thư viện. Tôi t đi! Tôi đi rất chậm rì rì nhưng chị ấy điều chỉnh tốc đ để thuộc đi v i tôi. Chị ấy tất cả 44 bé chu t làm việc nhà. Chị ấy kể mang đến tôi nghe về nhỏ chu t thứ nhất chị ấy có. “Tên nó là Nana. Nó là con cái. Nó chết vì các bệnh ung thư vú. Chu t trở cần giống bạn khi nó mắc dịch và tiếp nối chết. Thật s là buồn, khi nhìn thấy thú trang bị chết.” Tôi ngần ngừ gì về chị. Tôi rất có thể hỏi các bạn l p. Trên hoặc thầy cô giáo nhưng tôi không có ý đó. Tôi muốn biết về chị qua nh ng mẩu chuyện c a chị. Tôi lại sở hữu cơ h i thủ thỉ v i chị Mọi bạn gọi chị là Sa-chan


Gia đình chị gồm bố, mẹ, em trai với 44 bé chu t. Khoảnh sảnh c a chị là nơi bao gồm ngôi m c a Nana cùng chị trồng cỏ trên ngôi m đó. Trong giờ đồng hồ Pháp, tự hoa lưu ly đư c dịch giống hệt như con chu t. Sa-chan nói v i tôi đó bởi vì trông hoa lưu lại ly giống bé chu t. “Tôi (chị ý dùng “buku” khi xưng hô, mặc mặc dù cho là con gái) nghĩ lúc m t ai kia ra đi, họ chết thay vì tôi. Em (Aya) gồm cái chân ko đư c tốt. Vì thế chị phải sống cho đúng bởi vì em.” “Chị tin rằng ai cũng có m t sức mạnh quan trọng đặc biệt (tôi chỉ gật đầu đồng ý và lắng nghe chị). Đối v i m t con amip, họ là nh ng kẻ có sức khỏe đặc biệt, vậy đối v i nh ng bạn mù, nh ng kẻ sáng đôi mắt liệu bao gồm phải dị nhân anh hùng không?” Sa-chan không hề di chuyển khó khăn. Tôi yêu thương chị ý! nhưng lại cả Sa-chan lẫn Aya phần lớn không sinh sống lại ngôi trường Higashikou vào năm t i.” Trong giờ đồng hồ ng pháp giờ anh, K-chan vừa khóc vừa bảo rằng cô ấy đáng thất vọng, ( chúng ta ý bị điểm nhát trong bài kiểm tra.) Thầy nổi nóng và quát, “Không đư c khóc. Giả dụ em định khóc, thì lẽ ra ban sơ nên cố gắng chứ.”


Điều đó thật đáng s . Nghĩ tới việc tôi vẫn không khi nào như thế của cả điểm số kém mang đến đâu, điều này làm tôi buồn. Tôi nói v i Sa-chan về loại lúc fan tôi nóng dần lên vì nh ng bài bác tập “Chơi kéo teo là xuất sắc nhất.” “Ngay cả trong môn bóng đá hay trơn rổ, em không đề xuất đ ng t i bóng, tất cả nh ng gì em yêu cầu là chạy.” Tôi cảm xúc hơi xấu hổ khi luyên thuyên về nh ng thứ nhưng mình quan yếu làm đư c n a. Tôi coi phim “Hoa huệ trên cánh đồng” chiếu bên trên TV. Tôi tin vào Chúa. Việc tin yêu vào bài toán Chúa sẽ th thách tôi khiến tôi cảm xúc khá hơn khôn cùng nhiều. Cùng tôi không muốn quên đi cái xúc cảm này. đang đến Năm M i rồi. Tương đối nhiều người đã giúp đ và quan tâm đến tôi trong thời hạn nay. Năm sau có lẽ là m t năm nặng nề khăn…chiến đấu v i chính bản thân mình. Đó là chính vì ngay thời khắc này, Aya ko thể gật đầu đồng ý mình là m t tín đồ khuyết tật. Tôi không thích thế. Điều đó xứng đáng s lắm. Nhưng tôi thiết yếu mãi chạy trốn nó đư c!!!

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *

x

Welcome Back!

Login to your account below

Retrieve your password

Please enter your username or email address to reset your password.